.post img { max-width:840px; min-width:200px; padding : 10px; clear: both; }

Thứ Hai, 18 tháng 5, 2015

Thơ cafe chiều thứ 7


Quệt ngang khoé mắt
Em cảm nhận nỗi đau thấm qua cánh tay xanh
Gầy nhẳng nhơ
Hao mòn suy tư

Rất lạ lùng
Bởi vì em không khóc
Nhường lòng cho những phút lặng im ngẫm mỉa chính mình
Cuộc đời dài rộng quá
Em thì mới đo bằng một cánh tay ngờ vực
Chưa chạm tới hạnh phúc
Nhưng cũng hiểu thế nào Tình Yêu

Tình yêu !
Sẽ thật đáng sợ nếu chỉ là thói quen,
Em đã nghe một ai nói về điều đó
Quen ánh mắt , nụ cười, làn môi
Quen đắm đuối bên nhau giữa một thời lửa cháy
Quen cả giận hờn
Quen cả nỗi đau
Rồi cũng quen...khi ánh nhìn nhạt nhẽo
Tỉ mẩn xếp lại em bình thản treo trước lòng cùng hai chữ đổi thay

cafe_chieu_thu_bay

Thòng lọng

Chỉ là một vòng tròn
Hắt lên tường mỗi đêm mờ nhạt nhoà nước mắt
Thòng lọng 
Em thắt vào 
để đấy...

Em vẫn đi qua cuộc đời mình bình thản
Mỗi cuộc vui hất vào mặt em thêm lớp phấn giả tạo
Cả vết son cười cợt...
Dìu em đi qua.

Có thể vì thế nên em sợ bóng đêm
Căn phòng ăm ắp kỉ niệm
Chiếc thòng lọng xoay chậm rãi
Bốn bức tường như in vòng khiếp đảm
Cả tiếng khóc tỉ tê...
Cả nỗi khát khao quằn quại...
Đêm...
Em là người đàn bà cô độc
Cứ trừng mắt nhìn lên chiếc thòng lọng hình số không bẽ bàng
Lại thấy lòng hoang mang
Tột cùng bế tắc.

Với tay lên
Em vỡ oà tiếng cười bạc bẽo
Mai mỉa chính mình
Không muốn sống
Không tự tin để chết
Lại một đêm rã rời
Chiếc thòng lọng em thắt vào, 
để đấy...
Như bóng ma ám ảnh
Em. Người đàn bà lạ lùng mang cuộc đời lạ lùng
Tất cả đều lạ lùng...
Từ khi anh đánh vỡ giọt nước mắt trong veo

Quá khứ đã đi qua
Và tương lai - biết đâu sẽ không tới (?)
Chỉ còn hiện tại em cùng thòng lọng trong đêm ứa nghẹn giọt nước mắt đục ngầu nhìn nhau cười kiệt quệ

Chỉ là một vòng tròn
Hắt lên tường mỗi đêm mệt mỏi cả suy tư...

Cafe_chieu_thu_bay

Lâu lâu rồi VS mới thấy NY


Mắt anh cài lên tóc em
Thơm mùi tình lạ
Đêm ngơ ngẩn miết từng sợi suy tư

Cuộc đời thật lạ lùng
Khi mang người đến cho người rồi lại đưa một người ra đi
Thản nhiên
Mà lòng đau rên xiết
Lặng lẽ bao dung
Lặng lẽ khóc - cười, lặng lẽ đi - về
Mỗi bước chân rơi một chút vàng kỉ niệm
Đấy...
Gọi là quá khứ

Khi quá khứ đi qua...
Ngước nhìn lại, sẽ thấy mình đã khác
Đằng trước có đôi mắt đợi
Mang đến một tình yêu
Xua đi một tình yêu
Đấy...
Gọi là bắt đầu

Em bắt đầu anh
Em bắt đầu mùi tóc lạ không còn ướt sương đêm
Hứng mặt trời qua những kẽ tay thon
Sẽ thấy gì...thấy gì không biết nữa
Gắt gao cháy lại mình như một ngày cũng nắng, cũng hương ngây

cafe_chieu_thu_bay

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét