
Và có thể chẳng ai nhắc em buồn
Thành phố hôm qua vẫn đông những mặt người bụi bẩn
Ly cafe nâu tiếng ồn ã trong quán quen là lũ bạn
Nâng ly chúc vài ba điều vội vã nghĩ cho qua
Mỗi sáng cuối tuần em vẫn về nhà
Ngang những ngã tư quen, những ngôi chùa nhỏ
Vườn cao su mùa này lá đỏ
... Có gì lạ đâu phải không anh?
Kỷ niệm đời người vốn dĩ quá mỏng manh
Anh vẫn là người em yêu nhưng không hiện hữu trên trần gian này nữa
Thì ra một cuộc tình chết đi sẽ có ít nhất một người nhớ
Và một người được nhớ... vậy thôi!
Có những niềm đau chẳng bao giờ lành lặn trong đời
Người này tan đi bỏ người kia ở lại
Giờ em như mầm cây chẳng thể nào vững chãi
Khi nhựa căng tràn và cành lá vẫn non xanh
Như thuyền từng ra khơi nay chòng chành
Tự cột mình với tan hoang rồi hãi sợ về biển lớn
Em như sông thẳm sâu không có quyền được chọn
Chảy ngược dòng về lại chỗ thương anh
Thì ra đời đàn bà có những vết thương không thể nào lành
Bởi tự thẳm sâu trong tâm là dòng sông bên bồi bên lở
Vì thương và được yêu nên dâng phù sa nhung nhớ
Đến ngày tình trôi qua tay mới tự lở để đau mình
Đời em có một bữa bình minh
Hân hoan thương nhiều nên nhanh tan biến
Mất đi người yêu đắng nghẹn
Như cuộc chiêm bao vừa tỉnh dậy biết xa rồi!
Đời đàn bà buồn cười đến độ
Đau tim!
.
Nồng Nàn Phố